Read Chương 39 from the story Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày - Nữ Vương Không Có Ở Nhà by ChangChang936 (ChangChang) with 2,137 reads. codai, kieptruockiepnay, tr Tảng sáng, Phạm Nhã thức dậy, y cảm giác váng đầu, trong ngực bụng như có cái gì muốn trào ra ngoài nhưng bị kẹt lại, rất khó chịu, y biết đây là hậu di chứng của trận bia "nhiệt tình" ngày hôm qua. Trời còn sớm, y pha một cốc nước chanh giải cồn, làm một gói mì rồi bật Laptop, đăng nhập vào mạng xã hội. Chiến sự 1578-1579. Tháng 8 năm 1578, Mạc Kính Điển đem quân vào lấn các huyện ven sông xứ Thanh Hoa. Quân Mạc Tiến đến Giang Biểu, Trịnh Tùng sai Trịnh Bách đem quân vượt sông phục sẵn ở núi Phụng Công, đánh nhau to với quân Mạc ở cầu Phụng Công. Quân Lê tập trung súng Chiếm trọn trái tim hoàng đế. Câu chuyện về tình duyên giữa Dương Quý Phi và Đường Huyền Tông thường được nhắc đến với khung cảnh ước lệ, xa hoa tột đỉnh của giai đoạn nhà Đường đang thịnh thế. Sự yêu chiều một cách thái quá của vị vua này dành cho Dương A-đam-E-Va, sau khi khước từ Lời Thiên Chúa "Ngày nào các ngươi ăn trái cây nầy, các ngươi sẽ phải chết" (St 2,17), nghe lời ma quỷ xúi dục, đã đưa tay "hái trái cấm"…và thế là "sự chết đã lan tràn tới mọi người" (Rm 5,12): Ca-in giết A-ben, lụt đại hồng thủy Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Thể loại Cổ đại, trùng sinhEditor và Betaer heavydizzySố chương 157 cả phiên ngoạiTrạm Vương ôm lấy A nghiên, giọng khàn khàn lên tiếng Vì sao nàng toàn thân lại run rẩy?A Nghiên run rẩy trả lời Bởi vì ta sợ...Trạm Vương nhìn nàng mỉm cười sủng ái Nàng sợ cái gì?A Nghiên chân đều run đáp...sợ ngươiTrạm Vương nhướn mày Sợ ta? sợ gì ta?A Nghiên nước mắt cũng muốn rơi ra đáp Sợ ngươi...giết ta..Trạm Vương sờ sờ mặt A Nghiên Ngoan ngoãn, chỉ cần nàng yêu ta, ta sẽ không giết Nghiên trở tay ôm chặt lấy cánh tay Trạm Vương Ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu chết ngươi! Chỉ cần ta sống ta sẽ yêu ngươi! Sống một ngày yêu một ngày!Trạm vương cúi đầu hôn nhẹ lên gò má của nàng nói Là yêu một ngày, sống một Kỳ thật đây là chuyện về hoàng hậu một trời mỹ thực ~~~Nội dung nhãn hiệu Cung đình hầu tước trùng sinh con người sắt đá nhu tình ngọt vănNhân vật chính A Nghiên┃ vai phụ ┃ khácGiới thiệu của Biên tập viên A Nghiên trải qua chín kiếp, mỗi lần đều chết rất bi thảm nên nàng vô cùng thống hận Tiêu Đặc. Kiếp này lại gặp, mục tiêu duy nhất là giết chết đối phương, trốn trốn trốn. Nhưng một chuyện xảy ra, Tiêu Đặc yêu nàng, quan tâm chăm sóc. Nàng bối rối giữa yêu và hận, hay là quyết định trốn trốn, trốn. một đôi oán ngẫu ra này văn viết trôi chảy, ngôn từ thông tục, hình tượng sinh động, nam chủ phúc hắc bạo lực nhưng đối với nữ chủ tình hữu độc chung, câu truyện đáng yêu, giữa nam nữ nhiệt tình tự nhiên, người đọc không thể không cảm thấy ấm trước văn án để đặt gặch. Truyện này tác giả cũng mới viết xong năm trước, ta cũng chưa đọc hết. Làm đến đâu đăng đến đấy. Mong mọi người ủng hộ và đừng hỏi trước truyện thế nào, chỉ biết là happy ending và sủng ngọt nhé. sẽ post dần vào lúc nào thấy vài câu lảm nhảm nữa, truyện này bạn nữ chính hơi đơ đơ có nguyên nhân nhưng ko tiểu bạch thỏ nhé, ý chí sinh tồn rất là mạnh. Ngoài ra bạn ý nấu ăn rất giỏi, đây là điểm đầu tiên thu hút bạn nam chính. Trong truyện có nhắc đến nhiều món ăn. Các món ăn TQ tên gọi thôi đã thường rất cầu kỳ và khó hiểu. Chỗ nào giải thích được ta sẽ cố gắng giải thích, có những đoạn ta lười tra thì ta sẽ chém. Bù lại, lúc nào vui vẻ và rảnh rỗi sẽ post thêm ảnh minh họa. "Ngươi —— nghĩ như thế nào?" Lần thứ hai, thanh âm hắn khàn khàn vang lên, hỏi Nghiên ngửa mặt nhìn nam tử tuấn mỹ vô cùng trước mắt, nghe hắn khàn khàn nói lời kia, dường như từ đó nghe thấy một tia kìm nén không dĩ nhiên là bất an, mang theo một chút khẩn trương, đợi mình trả một vấn đề, hắn hỏi hai Nghiên càng ngửa mặt lên, cẩn thận đánh giá nam nhân trước là dung nhan quen thuộc, dây dưa bảy đời, từng xa xa tướng vọng, cũng từng sớm chiều ở chung, có thể nói, này khuôn mặt sớm đã khắc nhập cốt nhục nàng, trở thành hình ảnh nàng không thể tránh khỏi nhớ lại vô số lần trong là một khuôn mặt tôn quý tuấn mỹ, giống như bạch ngọc điêu khắc, mày dài bay xéo, phong lưu hàm súc, phượng mâu dài nhỏ giống như khép mà không khéo, môi mỏng hơi mím giống như một sợi tơ hồng luôn thân phận cao quý, dẫm đạp lên vạn người, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra chữ, giây lát đoạt tính mạng tàn nhẫn, thị huyết, lạnh lùng, trên cao nhìn xuống, xem mạng người trong thiên hạ như chuyện trong trí nhớ của nàng, hắn vĩnh viễn không cần để ý cái gì, trên đời này có cái gì khiến hắn để ý có thể giết người, giết rất nhiều trí nhớ qua bảy đời của A Nghiên, không ai dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, cũng không ai làm trái ý hắn mà có thể bình an vô như vậy, sao có thể sẽ khẩn trương, sẽ không yên, sẽ bất an, sẽ đem một câu như vậy trầm trọng hỏi hai lần đây?Nhưng mà hắn chính là khẩn trương, chính là không yên, vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mặt mình. Tuy là đứng cao ngất, thậm chí hắn còn cúi đầu, không chút khí thế từ trên cao nhìn xuống, ngược lại, có vài phần cầu xin, bất đắc nói hắn kìm nén, ngoài khẩn trương, thậm chí dường như còn có một loại ý tứ hàm xúc khẩn Nghiên yên lặng suy nghĩ sau một hồi, rốt cục thở quá chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái thôi, thân hình Tiêu Đạc cao ngất đã căng thẳng, mặt mày hẹp dài hiện lên một tia thất lạc cùng đau kỳ thật đang chờ, chờ một đáp án của nàng, mà đáp án này đối với hắn mà nói rất quan phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm cửa sổ rất nhỏ truyền vào trong tai, trong lư hương bát giác âm thầm cháy một loại ấm hương hiếm thấy, hương khí kia lượn lờ từng đợt từng đợt quanh Nghiên có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Tiêu Đạc liên tục hơi dồn dập, một chút lại một chút. Nàng rũ mắt xuống, hơi hơi mím môi, muốn cười, nhưng đến cùng giữ lại, không cười cúi đầu, nhẹ nhàng nắm chặt tay, nỗ lực khống hình Tiêu Đạc căng thẳng đột nhiên chuyển động, hắn bỗng nhiên lui về phía sau một chút, thanh âm hơi khàn khàn đánh vỡ trầm tĩnh giữa hai người trong lúc đó."Ngươi ——" chỉ là một chữ mà hiển nhiên còn muốn nói cái gì, muốn đánh phá không khí đè nén mà buộc chặt giữa hai người trong lúc này, nhưng lời kế tiếp có chút gian Nghiên mím môi, tiếp tục bảo trì trầm Đạc đột nhiên cười khổ, càng lui về phía sau một bước, thấp giọng nói “A Nghiên, nếu ngươi không muốn gả cho ta, muốn rời đi, đều có thể, chỉ cần ngươi nói ra."hắn nói như vậy, nàng lại càng nhịn không được cười rộ ngẩng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đạc nhìn nàng mặt mày đầy ý cười, có chút ngoài ý muốn, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, nhất thời nhưng không hiểu ý tứ nàng thế Nghiên ho nhẹ, rốt cục mở miệng."Được, ngươi đã cho phép ta rời đi, ta đây liền rời đi!"Lời này vừa ra, đôi con ngươi lợi hại của Tiêu Đạc đột nhiên bắn về phía nàng, trong con ngươi là tức giận và lạnh lùng, còn có tuyệt vọng và đau Nghiên thấy vậy, rõ ràng đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài "Ngươi đã đáp ứng rồi, nếu ta không ly khai, chẳng phải là có lỗi với chính mình."Nhưng nàng còn chưa đi tới cửa, đã bị Tiêu Đạc đột nhiên vươn cánh tay hữu lực, bá đạo túm lấy, cứ như vậy cứng rắn kéo nàng vào trong lòng hắn."không thể." hắn gắt gao giam cầm nàng ở trong ngực, cúi đầu bá đạo nói."Ngươi cũng quá vô tình vô nghĩa, thực rời khỏi ta như vậy?" hắn nghiến răng nghiến lợi."Là ngươi nói muốn ta rời đi a?”A Nghiên ngửa mặt nhìn hắn, vẻ mặt có chút vô Đạc suýt nữa nghẹn tại chỗ, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng"Cố Nghiên, ngươi chừng nào thì trở nên nghe lời như vậy, ta nói cho ngươi đi, ngươi liền đi thật? Ta đây cho ngươi lưu lại, ngươi cũng nghe lời lưu lại sao?"nói đến nhường này, A Nghiên rốt cục nhịn không được, nắm chặt tay trực tiếp đánh lên bả vai Tiêu Đạc, dùng khí lực lớn cũng thật không còn tâm tư thương xót nam nhân này, hận không thể đánh chết hắn."Ta phi, ngươi chấm dứt đi!" Nàng thật sự là nhịn không cũng quá mức giả vờ giả vịt, nếu là người khác có lẽ bị hắn lừa rồi, nhưng nàng tốt xấu gì cùng Tiêu Đạc qua vài lần hoạn nạn, dây dưa bảy đời, nàng còn có thể nhìn không ra tiểu tâm tư của hắn sao?"Ngươi kỳ thật căn bản không muốn cho ta rời đi, ngươi chính là cố ý thử ta, cố ý đùa cợt ta? Hừ, ngươi làm như ta là đứa ngốc a. Khâm thiên giám phê mệnh, người bình thường muốn biết có thể biết sao? Nếu người không muốn để ta biết, sẽ có một trăm loại biện pháp khiến ta không biết, làm sao có thể để loại chuyện này dễ dàng truyền đến tai ta đây? Còn không phải ngươi cố ý, ngươi cố ý để ta biết, sau đó cố ý chạy đến trước mặt ta, giả bộ làm vẻ muốn đi thì đi đi, kỳ thật chính là thử ta có phải đi thật hay không. Ngươi giả bộ a, tiếp tục giả mù sa mưa tỏ vẻ rộng lượng a! Ngươi đã có thể giả vờ rộng lượng, ta vì sao không thể rời đi đây? Chẳng lẽ ta phải ở đây chảy lệ thề, ta đời này sẽ không rời khỏi ngươi, ngươi mới cảm thấy mỹ mãn?"Lại nói A Nghiên nhìn ra tiểu tâm tư của hắn, đã nhịn thật lâu, nhịn đến bây giờ, rốt cục bùng nổ, đem tâm cơ của hắn hết thảy nói toạc ra, giống như đổ hạt đậu, bùm bùm nói nửa xong, nàng cắn răng, còn chưa hết giận, vươn ngón tay ra cào ngực hắn, hơn nữa chỉ chọn chỗ yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất "Ngươi thật xấu xa, bảy đời trước, mỗi lần đều là ngươi hại ta chết, mỗi lần gặp ngươi ta đều không hay ho! thật vất vả lúc này ta mới không dễ dàng chết đi, ngươi lại khi dễ ta! Vừa mới bắt đầu nhìn thấy ta liền khi dễ ta, đùa ta, ỷ thế hiếp người! hiện tại lại ỷ vào thân phận, địa vị của mình để thử ta!"Tuy rằng lực đạo của nàng ở trước mặt Tiêu Đạc chỉ như mèo nhỏ mà thôi, nhưng mèo hoang nhỏ cũng thật sự mạnh mẽ, vừa cào vừa đánh, hơn nữa đánh hắn đến đột nhiên dâng trào lên, không chỉ đau, còn có một dòng tê dại truyền qua, khiến cả người Tiêu Đạc căng cũng không quản này nọ, hai cái cánh tay chặt chẽ vây nàng trong lòng mình, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, vội vàng hỏi nàng "Phải, ta cố ý, cố ý muốn nhìn một chút có phải ngươi định rời khỏi ta hay không! Vậy còn ngươi, đi theo ta, ngươi đến cùng có sợ không? Ngươi có phải còn muốn rời khỏi ta hay không?"A Nghiên không đánh được nữa, tiếp tục cào hắn, thậm chí bắt đầu cúi đầu cắn hắn, dùng răng cắn da thịt tinh tế trên cổ hắn "Ngươi còn hỏi ta, còn không biết xấu hổ hỏi ta, ta dù muốn chạy, ngươi để cho ta đi sao?"Tiêu Đạc nghe nàng nói như vậy, cũng cường ngạnh nói "không cho, đương nhiên là không cho!"răng nhỏ của nàng cắn cổ hắn, dường như cũng châm lên một ngọn lửa trên người hắn, lúc đầu ngọn lửa còn nhỏ, sau này càng bốc lên, cháy mạnh hơn, cháy đến cả người hắn nóng lên, khiến hắn tràn ngập khát vọng."Cố Nghiên, ta vẫn còn câu nói kia, cho dù ta xuống địa ngục, ngươi cũng phải theo ta. Mạng của ngươi có bao nhiêu ngắn, mạng của ta còn có ngắn hơn. Mạng của ta có bao nhiêu dài, ngươi còn dài hơn."Dù là nhân gian phú quý, hay địa ngục a tì, hắn đều phải lôi nàng theo cùng, bồi hắn cùng nhau vượt trong mệnh nàng đã định không thể lâu dài, hắn cũng chết cùng chuyển thế đầu thai, hắn cũng sẽ đi theo chuyển thế đầu đời kiếp kiếp, bọn họ nên ở cùng Nghiên nghe thấy lời này, trong lòng nổi lên ấm nóng khôn kể, ngực vừa chua xót lại ấm áp, mắt cũng suýt rơi lệ "Ngươi lời này nói thật dễ nghe, nhưng lúc trước thì sao, nhiều đời như vậy!"Tiêu Đạc ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn nàng, hôn dung nàng kiều mị, cũng hôn lệ nơi đáy mắt nàng."Ta nói, chúng ta sẽ sinh tử tướng bồi sống chết cùng nhau. Ngươi phải gả cho ta, trở thành người của ta. Chúng ta gặp lại bảy đời, lại từng có một lần ngươi đã gả cho ta, lúc này ngươi nhất định phải gả cho ta."lời nói vội vàng mà nhiệt liệt ngay giữa môi hai người, hơi thở quanh quẩn, hắn ôm ngang nàng, đi tới bên sạp cá nước thân mật, mưa rền gió dữ.cua đồng đi qua, hết thảy đi qua – ý là tất cả hài hòa Hết thảy bình ổn rồi, ấm hương trong phòng càng nồng đậm, hắn ôm nàng mệt đến xụi lơ ở trong lòng mình, nhìn mái tóc nàng bị mình ép buộc không còn hình dạng, vươn tay ra, nhẹ nhàng phủ lên hai gò má nàng ửng hồng."Ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi sẽ không chết." Trong con ngươi sâu thẳm là thâm tình và thương tiếc khó có được, cứ như vậy si ngốc nhìn nàng, như là muốn nàng nhìn thấy trong Nghiên nhớ tới vừa rồi hắn phóng đãng giống như mãnh hổ xuống núi, ép buộc mình một phen, lúc này mình không nói đến đứng dậy, chỉ nhúc nhích một chút hai chân đều cảm thấy đau nhức không khẽ thở dài, nàng oán trách lườm hắn một chút "nói cái gì ngươi che chở ta, ta xem ta dù không chết ở bên ngoài, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay ngươi.""nói hươu nói vượn." Tay hắn thon dài tao nhã sáp đến tóc nàng mềm mại, nhè nhẹ vỗ về "Ta thương ngươi còn không kịp đâu."Ai biết A Nghiên càng thở dài, nháy nháy mắt nói "Ta xem sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trên giường."Tiêu Đạc nghe thế, đôi tay vuốt ve tóc nàng nhất thời ngừng lại, hắn trầm mặc một lát, lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng tinh xảo khéo léo cái cọ xát môi nàng mềm mại, rốt cục giọng khàn khàn nói "Ngươi nói cũng đúng, nam nhân khác có tam thê tứ thiếp, ta cái gì cũng không có, nói như vậy, ngươi làm sao chịu được đây?"A Nghiên giương mắt, bất đắc dĩ nói "Sau đó thế nào, ngươi nói nên làm gì bây giờ đây?"Tiêu Đạc nhíu mày, cố ý nghĩ nghĩ "Biện pháp đúng là có một.""Cái gì?"sẽ không phải hiện tại bắt đầu nghĩ đến tiếp thu nữ nhân, nhét đầy hậu cung đi?Ai ngờ Tiêu Đạc lườm nàng một cái "Đương nhiên là mỗi ngày cho ngươi ăn nhiều một chút, bảo dưỡng thân thể."Hơi nhíu mày, hắn quay lại, nhìn chằm chằm nàng "Thế nào, ngươi nghĩ đến chỗ nào?"A Nghiên không nghĩ tới hắn dĩ nhiên có ý tứ này, trong lòng minh bạch chính mình lại bị hắn lừa, hắn chỉ cố ý để mình hiểu lầm, lập tức sắc mặt khó coi, cắn môi, bất quá cũng không nói nên lời, dù sao cũng là mình hiểu sai, không thể trách Đạc nhìn nàng nghẹn khuất lại bất đắc dĩ, nhất thời nở nụ sinh tuấn mỹ, trên khuông mặt tôn quý hoàn mỹ căn bản là không có khuyết điểm gì, cả người chính là băng chạm ngọc khắc, nay cười như vậy, thật sự là gợi cảm mị hoặc nhân tâm, người nhìn thấy tâm đều hóa lại nâng tay ôm thân mình nàng mảnh khảnh vào trong ngực, ôn nhu nói bên tai nàng "Ngươi không cần nghĩ có được hay không này đó, chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên ta, ngươi muốn gì, ta đều sẽ đưa đến tay ngươi.""Nếu ta không ngoan ngoãn ở lại bên người ngươi?" Tâm tình động lòng người như thế, bất quá A Nghiên bỗng chốc nghĩ tới chuyện này mặt âm Đạc nghe thế, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên lườm nàng một cái "Nếu ngươi không ngoan ngoãn ở lại bên ta, đương nhiên ta cũng không giết ngươi. Bất quá đến lúc đó chắc chắn tính tình ta đại biến, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."Đây là uy hiếp, cũng là sự nàng thực rời khỏi hắn, a hắn còn có cái gì cố kỵ, trên đời này hắn còn có thể để ý cái gì?A Nghiên nghe lời này, nhất thời cũng nở nụ là hắn thay đổi phương pháp, muốn mình hứa hẹn thôi, lúc mình mình đùa với hắn, chính là không nghĩ kỹ. Kỳ thật cũng là không có tâm nhãn, trả thù hắn từng không tốt với mình, trả thù bảy đời chết thảm của tại đã đáp trả hắn, chơi đã, nàng rốt cục sát lại, kéo cổ áo hắn lên, xem xét trước ngực Đạc cũng không biết nàng muốn làm cái gì, bất quá cũng không trốn, chỉ nằm tại chỗ, mặc cho nàng nhìn,A Nghiên cẩn thận nhìn cổ và xương quai xanh của Tiêu Đạc nửa ngày, đã thấy răng và móng tay mình để lại rất nhiều dấu vết, xanh xanh tím tím, hết sức gây chú nhìn thấy, chẳng những không thương xót, ngược lại có chút đắc ý "Về sau nếu ngươi dám khi dễ ta, sẽ để ta cắn ngươi, khi dễ ta một lần ta liền cắn mười ngụm, khi dễ mười cần liền cắn một trăm ngụm, khi dễ một trăm lần ta sẽ cắn chết ngươi."Tiêu Đạc chưa nói đồng ý, cũng chưa nói phản đối, một đôi mặc sắc chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, hỏi ngược lại "Về sau, về sau, là bao lâu về sau?"A Nghiên nở nụ cười, nâng tay nhéo nhéo gương mặt mặt hắn cũng không mềm mại so như mặt nữ nhân, kỳ thật nhéo vào, xúc cảm không phải đặc biệt tốt, thật sự cứng Nghiên cười nói "Về sau thôi, đương nhiên là ta sống bao lâu chính là về sau bấy lâu."Tiêu Đạc nghe được, con ngươi trầm tĩnh vốn không có cảm xúc nhất thời phụt ra ra một ánh sáng, vội nhìn chằm chằm nàng không quang hắn nóng rực, khiến A Nghiên có chút đỏ Nghiên quay mặt sang chỗ khác, rũ mắt xuống, thấp giọng nói "Ngươi cũng đã nói như vậy, ta đành cùng ngươi cả đời vậy. Kiếp này chúng ta đã gặp nhau, có đủ năng lực yêu nhau, thì hẳn là hữu duyên.""đã là hữu duyên, ta dùng cả đời ta, dùng mạng của ta đến đổi đi."Bình sinh lần đầu tiên, A Nghiên cảm thấy, kỳ thật cho dù chết cũng thật đáng chính mệnh của mình, đổi lấy kiếp này cùng hắn A Nghiên ngồi ở trên long ỷ cao cao cùng với Tiêu Đạc, kỳ thật sớm đã nhìn phản ứng của mọi người vào trong mắt. Mới bắt đầu bọn họ bất mãn, sau này một đám cùng khen ngợi, trên từng cái bàn gỗ hồng đặt những cái chén nhỏ đều hướng về phía bát canh trên mâm nhanh, một mâm đậu hủ túi tiền chỉ còn lại có một chút nước rất nhanh, nước canh cũng hết sạch."Hương vị thật sự rất ngon!" Đáng tiếc chưa ăn đủ, mỗi người mấy thìa là mắt mọi người chờ mong nhìn phía hoàng thượngvà hoàng hậu nương nương trên chủ tọa."Năm trước, đồ ăn thật sự là thế nào cũng không ăn hết a!" An Định hầu không khỏi nói thầm, hắn định nhắc nhở mọi người, năm trước phô trương thế nào, năm nay đậu hủ tuy rằng ăn ngon, nhưng sao keo kiệt như vậy đâu?. Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ t𝘳ở‎ lại‎ t𝘳ang‎ chính‎ ++‎ T𝗥UM‎ T𝗥U𝒴Ệ𝑁.V𝑁‎ ++Ai biết lời này không những không khiến cho mọi người bất mãn với hoàng hậu nương nương, ngược lại có người thuận thế cười hề hề nói "Đúng vậy, năm trước đầy bàn đồ ăn, ngược lại không biết nên ăn cái gì, vừa thấy đã ngấy. Hôm nay đậu hủ này, tươi mới nhẹ nhàng khoan khoái, mặn nhạt ngon miệng, tuy rằng ít, nhưng càng làm cho người ta vô cùng hiểu thêm ra a!"An Định hầu âm thầm trừng mắt nhìn người nọ, đành phải cúi đầu không người tràn đầy chờ mong đồ ăn tiếp theo, quả nhiên đồ ăn đưa ra mỗi món cũng đều ngon không tưởng tượng nổi. Cà tím om dùng cá thịt bên trong cà tím, sắc vàng sáng óng ánh, chỉ nhìn đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi, thưởng thức là hương vị thuần tươi mới, tươi mới làm cho người ta hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt có túy sườn kia, mùi có chút nồng đậm, một chút hương rượu làm cho người ta say mê, màu sắc đậm đà, trong chua ngọt mang theo cay nhè nhẹ, ăn vào bên ngoài cứng, bên trong vô cùng tươi mới, khiến cho chúng võ tướng cắn vào miếng to, liên thanh trầm trồ khen tiếp sau lại có đường phèn tương liên, lại khiến mệnh phụ trong ngoài một đám cũng đều khen hết một món đều kèm theo một tờ giấy hoa tiên, viết rõ lai lịch món ăn, cùng với món ăn này bổ ích thế nào, làm cho người người cảm thấy, chính mình giống như không chỉ dùng bữa, mà còn bổ dưỡng thân đến lúc ăn xong bảy món ăn rồi, mọi người cũng đã no, lại thấy món cuối cùng là bạch quả thi này chính là đồ ăn trong gia yến của Khổng phủ ở Sơn Đông, nay được hoàng hậu nương nương mượn đến. Món ăn này mềm dẻo, tươi mát, mùi hương thoang thoảng, tô lạn cam phức, lại có công hiệu giải rượu, làm món kết thúc thật sự thỏa Nghiên liếc mắt một cái đảo qua, nhìn thấy tám món ăn đều được ăn sạch, nàng cúi đầu tính toán một phen, rốt cục vừa lòng gật đầu "một chút cũng không lãng phí."Tiêu Đạc nghe thấy nàng nhỏ giọng nói thầm, câu môi nở nụ cười, cũng thu liễm vẻ mặt, nhìn văn võ bá quan chung quanh, cất cao giọng nói "Đại Hạ Quốc ta trải qua chiến loạn giết chóc, dân chúng bị vây trong nước sôi lửa bỏng, lúc này đúng là trăm phế đãi hưng, quốc khố tuy có bạc, cũng cần tình toán. Hôm nay mồng một đầu năm, trẫm và chư vị tại đây cử hành yến hội hoàng gia, nhưng còn không biết bao nhiêu dân chúng thiên hạ cả nhà không còn lương thực, không có gì ăn."Chúng văn võ đại thần đều ngưng thần lắng nghe, liên tục gật Đạc vẻ mặt túc mục, lại tiếp tục nói "Năm nay là lần đầu tiên tổ chức niên yến sau khi trẫm đăng cơ. Hoàng hậu nương nương cũng lần đầu tiên lo liệu yến hội. Nàng vì tiết kiệm ngân lượng quốc khố, cố ý chỉ làm tám món ăn, đây là muốn nhắc nhở mọi người, dù thân ở địa vị cao, cũng không quên dân chúng thiên hạ đói khổ.""Hoàng hậu nương nương thật sự là hiền lương thục đức, khổ tâm vì thần dân Đại Hạ Quốc ta! thật sự là phúc của Đại Hạ Quốc ta!"Lời này vừa ra, tất cả đều bước ra khỏi hàng, chắp tay tướng bái, đồng thanh hô lớn "Hoàng thượng vạn tuế, hoàng thượng thánh minh! Hoàng hậu thiên tuế, hoàng hậu hiền đức!"Trong khoảnh khắc, trên đại điện rộng lớn sáng trưng, tất cả văn võ bá quan đều quỳ xuống, hô lớn hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế, tiếng chúc mừng quanh quẩn ở trên đại điện, kéo dài không tuồng cuối năm này, tuy rằng có chút ý tứ lấy lòng nịnh hót, nhưng càng nhiều hơn tin phục từ đáy lòng cùng với vừa thể không giống năm trước đồ ăn thức uống như biển, cuối cùng ăn không tiêu, nay có thể ăn được đồ ăn mĩ vị tươi mới như thế, còn có thể rơi xuống danh tiếng tốt tiết kiệm, cùng dân chia khổ, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!đã không khổ miệng, còn được thanh danh tốt, ai cũng cao hứng a!Cho nên nói hoàng hậu nương nương chính là hiền hậu, một thế hệ hiền hậu a!Sau chuyện này, nghe nói văn võ bá quan toàn thành Yến kinh, sau khi trở về đều bảo phu nhân mình "Về sau đồ ăn trong nhà, mỗi lần không thể vượt qua bốn món, nhưng bốn món này, cũng không thể làm đồ ăn tục khí như ngày xưa, hương vị phải thượng thừa, trước là đậu hủ túi tiền, sau đến túy sườn, cuối cùng đến rau trộn tam ti, phải làm tốt, không thể kém hương vị tiệc tối trong cung ngày ấy."Sau này, nghe nói câu “hương vị tiệc tối trong cung ngày ấy" được truyền rộng khắp, tất cả bình luận tửu lâu trong kinh nhà ai đồ ăn hương vị tốt, đều nói đến một câu "Cơ hồ có thể so với hương vị tiệc tối trong cung ngày ấy ".Người làm ăn cũng có chút khôn khéo, vụng trộm tìm hiểu "hương vị tiệc tối trong cung ngày ấy", đến cùng là tám món ăn thế nào, sau đó lại treo lá cờ mời chào sinh ý, viết vài chữ to "Tám món ăn".Chuyện này truyền ra ngoài Yến kinh, tỉnh ngoài cũng bắt đầu học tục lệ Yến kinh, nhưng đến cùng tin tức không đủ linh thông, truyền đến truyền đi, dần dần thế nhưng cho rằng "Tám món ăn" là tên một đồ ăn, một người đặt tên đồ ăn là "Tám món ăn", hơn nữa thật sự suy diễn ra một món "Tám món ăn", đương nhiên đây là nói này A Nghiên, hết sức vừa lòng với mình một tay xử lý tiệc tối trong cung, thật sự vừa tỉnh lại đã có thanh danh tốt. Sổ con thượng tấu chuyện nạp phi tần cũng tạm thời yên tĩnh hơn. Dù sao hoàng hậu hiền lương như vậy, bọn họ cũng phải cho chút mặt đại hoan hỉ.************************một đoạn ngày này, Mạnh Hán kỳ thật vẫn luôn phái người giám thị một đống kiếm mình cất giấu, đồng thời nghiêm lệnh cho thị vệ hoàng gia trong cung không thể dùng yến hội hoàng gia, hắn vừa nhẹ nhàng thở ra, vừa càng sầu kia, từ đây về sau không còn động nữa, nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ nói hoàng thượng luôn luôn không được? Tuy rằng từ hoàng yến đó, hoàng hậu nương nương cùng với hoàng thượng vẫn như keo như sơn, nhưng tính sao, nam nhân nếu đã không được thì cảm tình dù sao cũng không thể lời này, cũng là Tư Tĩnh nói cho lúc đó Mạnh Hán đen mặt hỏi Tư Tĩnh "Nếu ta không được, chẳng lẽ nàng ghét bỏ ta sao?"Tư Tĩnh liếc mắt hỏi hắn "Ngươi sẽ không được sao?"Mạnh Hán mặt càng đen "Ta đương nhiên không có khả năng không được!"Tư Tĩnh gật đầu "Có thế chứ, ta không trả lời loại giả thiết này."thật ra có một số người hay hỏi cái gì như là nếu ta và nương ngươi ngã xuống nước, ngươi cứu ai trước. Căn bản chuyện không thật, hỏi cái gì mà hỏi a!Sau đóTư Tĩnh còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mạnh Hán "Nam tử hán đại trượng phu, không nên hỏi loại vấn đề vớ vẩn này, ngươi vẫn nên cẩn thận suy nghĩ một chút hoàng thượng không được thì làm thế nào!"Lại nói tiếp nàng rất đau lòng A Nghiên, hoàng thượng mỹ nhân cao cường như vậy, thế nhưng không được! Từ nay về sau ngày phải làm sao bây giờ đây!Mạnh Hán tuy rằng nghe xong trong lòng vẫn còn một khối tâm sự, bất quá ngẫm lại nàng nói cũng đúng. Vẫn nên quan tâm vấn đề thân thể hoàng thượng đi. Nhưng hắn cũng không phải đại phu, có thể có biện pháp nào đây? Huống hồ thoạt nhìn hoàng thượng cũng không hy vọng phô trương bốn thế hắn cân nhắc nửa ngày, rốt cục nghĩ ra biện pháp, tự mình đi thái y viện, tìm được Cố đại phu am hiểu điều trị bệnh này nhất."Cố đại phu, nghe nói ngươi đối với bệnh nam tử không được rất hiểu rõ?" Mạnh Hán đi thẳng vào vấn đề, hỏi như đại phu lúc này ho mấy tiếng, ho xong, nghiêm trang nhìn Mạnh Hán "Mạnh đại tướng quân, hạ quan quả thật có nghiên cứu. không biết người trong phủ cần hạ quan chẩn trị là ai?"sẽ không phải vị Mạnh đại tướng quân này đi, thật sự là nhìn không ra, người cao chân dài, thật sự cường tráng, thế nhưng không được?Bất quá Cố đại phu nghĩ lại một phen, dường như cũng không có gì không đúng, dù sao chuyện gì cũng có thể phát sinh, có một số người nhìn qua cường tráng, có lẽ chính là miệng cọp gan Hán vốn định há mồm phủ nhận, hắn sao có thể không được, không được rõ ràng là hoàng thượng. Bất quá vừa muốn nói ra, hắn liền ngây ngẩn cả được a, loại sự tình này sao hắn có thể nói ra đây?Cứng ngắc từ chối nửa ngày xong, Mạnh Hán rốt cục thống khổ ra một quyết nói cần một người chịu nhận ánh mắt khác thường của thế nhân, nếu nói cần một người gặp đại phu đưa ra câu hỏi, như vậy người này nên là hắn đảm đương đi!Vì thế hắn rốt cục cố lấy dũng khí, gật đầu nói "không sai, ta không được, khai dược cho ta đi!" Lại nói Tiêu Đạc đã nhiều ngày qua quả thật là nghe hát uống rượu, tiêu diêu tự này mặt trời chiếu sáng, dương liễu đung đưa, thuyền hoa phú quý hoa lệ trên sông đào, một đám du đãng ở trên sông trong vắt hất bóng dương liễu, hai bên bờ sông nữ tử quần áo tiên diễm thướt tha, cũng có nam tử anh vĩ cưỡi ngựa đi ngang qua, cũng có cờ rượu phiêu đãng, các hộ thương gia rao hàng không Đạc dựa vào cửa sổ trên một thuyền hoa neo trên sông lớn, híp con ngươi, nhàn nhã tự tại nhìn sóng nước dập dờn bên sông phản chiếu sắc trời màu lam, bát ngát cao xa, làm cho người ta vui vẻ thoải thời có gió nhẹ tháng năm từ mặt nước thổi tới, mang đến một chút hơi ẩm, một luồng tóc đen không kềm chế được lướt trên khuôn mặt tuấn mỹ giống như đao khắc rìu đục, làm nổi bật khuôn mặt kia càng thêm tuyệt thế kinh thuyền hoa vài nữ tử cong mắt nhìn ngây đời này lại có nam nhi kinh tài tuyệt diễm như thế, chỉ hơi khép con ngươi ngồi tựa cửa sổ, người ta liền hận không thể đào tâm ra đặt trước mặt hắn, liền hận không thể quỳ trước mặt hắn, hôn giày của thật hắn triệu các nàng đến đã mấy ngày, nhưng chỉ uống rượu, lệnh cho các nàng xướng khúc, ban đêm cũng không gọi đi. Vài tỷ muội cũng từng vụng trộm nói, nếu có thể cùng hắn triền miên một đêm, ngày thứ hai có chết cũng nhiên có tỷ muội nhiều kinh nghiệm cũng nói, nam nhân này vừa nhìn là biết không dễ ứng phó. Xem mũi kia cao thẳng thế, là rất lợi như vậy, tất cả khó tránh khỏi có chút xấu hổ, âm thầm ngóng trông có thể lọt mắt xanh vị công tử này, đạt nguyện vọng lâu vặn một ngày, có mấy vị công tử tới thuyền chơi, người người đều dung mạo tuấn mỹ, quần áo hoa lệ, ra tay cũng hào phóng, tất cả đều hưng phấn hơn, vì thế càng ra sức phô bày dáng vẻ, vòng eo xoay như dương liễu trên bờ, phong tình vạn uống rượu, Tam hoàng tử nhìn cửu đệ ngồi bên cửa sổ, nhớ tới chuyện ngày đó, buông con ngươi xuống, dường như vân đạm phong khinh hỏi "Cửu đệ mấy ngày trước có được một tiểu thiếp mới không phải sao, thực làm ra một chuyện phong lưu nổi tiếng, nay thế nào, sao lại chạy đến đây uống rượu giải sầu?"Nhất thời vài huynh đệ khác cũng đều ồn ào "Cũng không phải sao, ngày đó Cửu đệ ngay tại chỗ ôm người đi tẩm điện, thật sự là khí phách bốn phía, huynh đệ bội phục không thôi. Cũng nghe nói Cửu đệ đối với vị tiểu thiếp kia sủng ái có thêm, thiên kim tìm người, thế nào nay lại bỏ được nàng một mình trông phòng?"Tiêu Đạc nâng mắt, thản nhiên nói "Trước kia không biết, nay thể ngộ thật sâu, Sài Hỏa nhà ta nói thậtsự là có đạo lý."Mọi người đều tỏ vẻ hứng thú "Cửu đệ, Sài Hỏa tên kia nói gì khiến cho ngươi hiểu được?"Tiêu Đạc mặt không biểu cảm nhắm mắt lại "Nữ nhân như quần áo. Nếu khiến mình không vui, tùy tay ném xuống là được."Các hoàng tử nghe xong, không khỏi cười ha ha "Cửu đệ, khó được ngươi vốn trong lòng vô tình, cũng có thể hiểu được điều này, nói quá đúng, đến đến đến, chúng ta đổi nhau vài món quần áo!"Trong đó có tam hoàng tử, nghe rồi, không khỏi nhíu mày, nhìn kỹ Tiêu Đạc nửa ngày, cũng không nói lời cạnh còn có vị Lục hoàng tử, xưa nay phong lưu nhất, nghe nói như thế có chút đồng ý. Lại nhớ ngày nọ hắn gặp qua A Nghiên, biết A Nghiên cũng hơi có chút dung mạo, lập tức tiến lên, cười hề hề nói "Cửu đệ nói đúng cực kỳ, nữ nhân như quần áo. Ta ngày đó xem quần áo mới trong nhà ngươi, sinh ra có chút thanh tú khả nhân, mặc dù không phải tơ lụa đỏ thẫm thêu hoa đính đá, nhưng cũng thật sự làm cho người ta liếc mắt một cái liền hợp khẩu vị. Kiện quần áo trong nhà Cửu đệ kia, nếu mặc chán, có thể cho huynh đệ mượn mặc thử, cũng nếm thử tư vị một chút?"Tiêu Đạc nghe thế, mí mắt cũng không người nghe Lục hoàng tử nói, cảm thấy không quá đúng, nhưng nghĩ đến Lục hoàng tử xưa nay cũng là người phong lưu phóng đãng không kềm chế được, lập tức cười gượng vài tiếng, không nói tiếp, chuyện này cũng theo đó trôi biết qua ba lượt, mọi người đi đến đầu thuyền nhắm phong cảnh bên ngoài, đang cười nói, Tiêu Đạc vốn không hé răng bỗng nhiên đi tới, thình lình nâng chân lên, hung hăng đá Lục hoàng thương Lục hoàng tử bị người ta dùng mũi chân đá một cái ở phía sau lưng, trực tiếp ngã nhào xuống sông. Vị Lục hoàng tử này bơi không giỏi, Tiêu Đạc lại đá mạnh, cả người rơi xuống nước, lực đạo mạnh, thẳng tắp chìm xuống đáy sông, uống một bụng nước lạnh, cột sống lưng phía sau vô cùng đau quanh một đám người thấy Lục hoàng tử rơi xuống nước, đều đi cứu, đến cùng đưa ra người lên, nhưng lúc này Lục hoàng tử đã ngất đi, mọi người không có cách nào đành phải lên hỗ trợ một phen, vội vàng gọi thái y, cuối cùng cứu được Lục hoàng tử này ép buộc nửa ngày rồi từ từ tỉnh dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng lưng Tiêu Đạc lạnh lùng thon dài bên cạnh, nhất thời nổi giận."Ngươi, ngươi, không khỏi quá mức nhẫn tâm! Ngươi sao có thể đối đãi với huynh đệ như vậy!"Ai biết Tiêu Đạc mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái, đạm nói "Ai cho ngươi mơ ước quần áo của ta."Quần áo của hắn, người khác nhìn trúng, làm sao có thể đây!Lục hoàng tử bị nghẹn khuất, tức giận công tâm, cuối cùng suýt nữa phun ra máu "Tiêu Đạc, ngươi, ngươi!"Chuyện này Lục hoàng tử đương nhiên không phục, nhưng đối mặt với Tiêu Đạc này làm việc không kềm chế, không ai quản thúc được, hắn cũng tức giận không chịu nổi, định tiến lên đánh Tiêu phu trên người Tiêu Đạc rất cao, đâu có thể để hắn đánh, đương nhiên hoàn thủ. Lập tức hai huynh đệ ngươi tới ta đi, trên thuyền hoa ra tay rất nặng, càng đánh càng hăng máu, cuối cùng suýt nữa hủy cả chung quanh đều sợ không này náo lớn như vậy, bị người có tâm thò vào một quyển, trực tiếp tham tấu đến trước mặt Kiến Ninh Ninh đế biết hai con trai ở bên ngoài du ngoạn ra tay quá nặng, cũng bất đắc dĩ, liền sai người đem mọi người ở đây tất cả đều gọi người tới ngự thư phòng, đều bái kiến Kiến Ninh Ninh đế nhìn hai con trai, một người mặt mũi bầm dập hầm hừ, một người vẻ mặt lạnh lùng mím môi không nói, hắn hỉ giận không hiện ra sắc, thản nhiên nói "nói một chút đi, các ngươi đến cùng vì cái gì ra tay nặng như vậy."Lục hoàng tử nhớ tới câu nói đùa kia, chính mình cũng không nói gì, không nghĩ tới Tiêu Đạc bởi vì thế mà ra tay quá nặng với mình, náo ra chuyện không may, thật sự là mất mặt xấu Đạc vốn ít nói, lúc này càng không nói một làm sao được, Kiến Ninh đế trầm mặt "nói!"Lục hoàng tử thấy vậy, nhìn Tiêu Đạc bên cạnh, do Đạc nhấp môi dưới, rốt cục thản nhiên nói "hắn muốn cướp quần áo của ta."Cướp quần áo? Kiến Ninh đế gió thổi tám hướng vẫn bất động, lúc này cũng có chút ngồi không hoàng tử nâng tay lên, xoa xoa mồ hôi thái dương, miễn cưỡng gật đầu "Đúng, ta muốn cướp quần áo của hắn."Kiến Ninh đế "..."Xem thế này, mọi người ở đây, đừng nói Kiến Ninh đế, ngay cả đại thái giám bên cạnh đều nhịn không được đổ mồ hôi trán, nghẹn ngào không nói một kiện quần áo, ra tay quá nặng?Hoàng tử khác đều cúi đầu, ai cũng không dám nói thêm một câu!Về chuyện hai con trai vì quần áo mà ra tay quá nặng, Kiến Ninh đế cũng thật sự không thể bỏ đó vất vả răn dạy hai người một phen rồi đuổi ra, mới bất đắc dĩ thở dài."Vốn hoàng thượng còn lo lắng Cửu điện hạ vô tâm vô tình, sợ là đúng như câu nói của khâm thiên giám Hoắc đại nhân. Nhưng nay xem ra, hoàng thượng chung quy đã có thể yên tâm."Đại thái giám Phùng Đức Dũng cười thật Kiến Ninh đế sao lại không biết, đã gọi hai con trai đến răn dạy, đương nhiên là đối với ngọn nguồn việc này trong lòng như gương sáng, chẳng qua thấy hai người huynh đệ bọn họ cố tìm chuyện lấy quần áo để nói, Kiến Ninh đế cũng không bóc mẽ mà này nghe thế, Kiến Ninh đế lắc đầu, càng thở dài "chỉ sợ dùng tình qua sâu, ngược lại không tốt."Người trong lòng xưa nay vô tình, một khi có ý trung nhân, dù ý trung nhân là một kiện quần áo, cũng là quần áo đặt trong lòng khảm trong tim, đâu dung người khác mơ ước nửa Ninh đế nhớ tới ngày xưa khâm thiên giám tính mệnh cách Tiêu Đạc, càng nhíu vì ngày đó khâm thiên giám từng đề cập, Tiêu Đạc khắc mẫu khắc thê khắc tử, cô độc cả đời, chắc chắn ở chỗ cao chịu lạnh. Cả đời này của hắn vốn không nên xuất hiện một nữ tử khiến hắn dụng tình sâu vô cùng như xuất hiện, thì như thế nào?Kiến Ninh đế nghĩ đến đây, nhớ lại vị hoàng hậu đã mất của mình, không khỏi vuốt tóc nhăn mày.**************************Lại nói Lục hoàng tử và Tiêu Đạc trước sau đi ra khỏi ngự thư phòng, Tiêu Đạc nhìn cũng không nhìn Lục hoàng tử, đi thẳng ra ngoài. Nhưng Lục hoàng tử chạy tới, hắc hắc nở nụ cười "Cửu đệ, ngươi cũng đừng nóng giận, ta bất quá chỉ đùa một chút thôi."Tiêu Đạc nhíu mày, hờ hững nhìn hắn một cái "Đùa như vậy sao?"Lục hoàng tử nghĩ nghĩ, đến cùng bất đắc dĩ nói "Chính ngươi nói cái gì nữ nhân như quần áo, bộ dáng chẳng hề để ý, người khác nào biết ý người! Ta đương nhiên nghĩ đến ngươi không coi trọng, là tiểu thiếp thôi, quần áo thì quần áo, huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ mượn một kiện quần áo cũng không thể sao?"nói đến mượn quần áo, Tiêu Đạc kia mặt mày nhất thời lạnh hoàng tử cũng không có biện pháp, đành phải nói "Ta xem như đã hiểu, tình cảm của ngươi với quần áo, so với mệnh còn trọng yếu hơn!"Tiêu Đạc sắc mặt hơi hòa hoãn, quay đầu nhìn nhìn Lục hoàng tử, nói "Lục hoàng huynh, quần áo này, người khác đừng nói chạm vào, ngay cả nghĩ một chút, ta cũng trăm trảo cào tâm, không thể chịu đựng được."Lời này vừa ra, khiến Lục hoàng tử vui vẻ "Ha ha, ngươi đây là rơi vào lưới tình không thể tự thoát ra được. Nếu như thế, vậy thì thành thật thừa nhận, làm gì phải làm bộ chẳng hề để ý, nói cái gì nữ nhân như quần áo, chúng ta hiểu lầm cũng thôi, vị tiểu thiếp trong nhà ngươi kia —— "hắn cố ý nhấn hai chữ "Tiểu thiếp" này."Vị tiểu thiếp trong nhà ngươi nếu cũng hiểu lầm, mới là vô cớ khiến mình không thoải mái hơn đó."Tiêu Đạc nghe lời ấy, cũng cúi đầu, như có đăm nhiều ngày không về, nàng sẽ nghĩ sao?Có phải thật sự tiêu diêu tự tại, chỉ hận mình cả đời không xuất hiện hay không?Đặc biệt ngày đó, mình cơ hồ phát điên ép buộc nàng ba canh tới ngày đó nàng ở trong lòng mình khóc không thành tiếng, bộ dáng khẽ gọi khẽ ngâm, trong lòng Tiêu Đạc nổi lên đau đớn khó diễn tả bằng lời, vừa chua xót lại đau ngọt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đánh úp tới, khiến tâm hắn, một nam nhi kiên cường, cơ hồ nháy mắt hóa thành vòng chỉ mềm mại, hận không thể đem khắp thiên hạ dâng đến trước mặt nàng, chỉ cầu nàng hé miệng nghĩ tới đây, lại nghe thấy thị vệ thuộc hạ bẩm báo "Khởi bẩm Cửu điện hạ, phu nhân trong phủ cố ý phái người đến, nói người nhanh về nhà." Thể loại Cổ đại, trùng sinhEditor và Betaer heavydizzySố chương 157 cả phiên ngoạiTrạm Vương ôm lấy A nghiên, giọng khàn khàn lên tiếng Vì sao nàng toàn thân lại run rẩy?A Nghiên run rẩy trả lời Bởi vì ta sợ...Trạm Vương nhìn nàng mỉm cười sủng ái Nàng sợ cái Nghiên chân đều run đáp...sợ ngươiTrạm Vương nhướn mày Sợ ta? sợ gì ta?A Nghiên nước mắt cũng muốn rơi ra đáp Sợ ngươi...giết ta..Trạm Vương sờ sờ mặt A Nghiên Ngoan ngoãn, chỉ cần nàng yêu ta, ta sẽ không giết Nghiên trở tay ôm chặt lấy cánh tay Trạm Vương Ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu chết ngươi! Chỉ cần ta sống ta sẽ yêu ngươi! Sống một ngày yêu một ngày!Trạm vương cúi đầu hôn nhẹ lên gò má của nàng nói Là yêu một ngày, sống một Kỳ thật đây là chuyện về hoàng hậu một trời mỹ thực ~~~Nội dung nhãn hiệu Cung đình hầu tước trùng sinh con người sắt đá nhu tình ngọt vănNhân vật chính A Nghiên┃ vai phụ ┃ khácGiới thiệu của Biên tập viên A Nghiên trải qua chín kiếp, mỗi lần đều chết rất bi thảm nên nàng vô cùng thống hận Tiêu Đặc. Kiếp này lại gặp, mục tiêu duy nhất là giết chết đối phương, trốn trốn trốn. Nhưng một chuyện xảy ra, Tiêu Đặc yêu nàng, quan tâm chăm sóc. Nàng bối rối giữa yêu và hận, hay là quyết định trốn trốn, trốn. một đôi oán ngẫu ra này văn viết trôi chảy, ngôn từ thông tục, hình tượng sinh động, nam chủ phúc hắc bạo lực nhưng đối với nữ chủ tình hữu độc chung, câu truyện đáng yêu, giữa nam nữ nhiệt tình tự nhiên, người đọc không thể không cảm thấy ấm trước văn án để đặt gặch. Truyện này tác giả cũng mới viết xong năm trước, ta cũng chưa đọc hết. Làm đến đâu đăng đến đấy. Mong mọi người ủng hộ và đừng hỏi trước truyện thế nào, chỉ biết là happy ending và sủng ngọt nhé. sẽ post dần vào lúc nào thấy vài câu lảm nhảm nữa, truyện này bạn nữ chính hơi đơ đơ có nguyên nhân nhưng ko tiểu bạch thỏ nhé, ý chí sinh tồn rất là mạnh. Ngoài ra bạn ý nấu ăn rất giỏi, đây là điểm đầu tiên thu hút bạn nam chính. Trong truyện có nhắc đến nhiều món ăn. Các món ăn TQ tên gọi thôi đã thường rất cầu kỳ và khó hiểu. Chỗ nào giải thích được ta sẽ cố gắng giải thích, có những đoạn ta lười tra thì ta sẽ chém. Bù lại, lúc nào vui vẻ và rảnh rỗi sẽ post thêm ảnh minh Hậu Tìm Chết Hàng Ngày Thể loại Cổ đại, trùng sinhEditor và Betaer heavydizzySố chương 157 cả phiên ngoạiTrạm Vương ôm lấy A nghiên, giọng khàn khàn lên tiếng Vì sao nàng toàn thân lại run rẩy?A Nghiên run rẩy trả lời Bởi vì ta sợ...Trạm Vương nhìn nàng mỉm cười sủng ái Nàng sợ cái... gì?A Nghiên chân đều run đáp...sợ ngươiTrạm Vương nhướn mày Sợ ta? sợ gì ta?A Nghiên nước mắt cũng muốn rơi ra đáp Sợ ngươi...giết ta..Trạm Vương sờ sờ mặt A Nghiên Ngoan ngoãn, chỉ cần nàng yêu ta, ta sẽ không giết Nghiên trở tay ôm chặt lấy cánh tay Trạm Vương Ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu chết ngươi! Chỉ cần ta sống ta sẽ yêu ngươi! Sống một ngày yêu một ngày!Trạm vương cúi đầu hôn nhẹ lên gò má của nàng nói Là yêu một ngày, sống một Kỳ thật đây là chuyện về hoàng hậu một trời mỹ thực ~~~Nội dung nhãn hiệu Cung đình hầu tước trùng sinh con người sắt đá nhu tình ngọt vănNhân vật chính A Nghiên┃ vai phụ ┃ khácGiới thiệu của Biên tập viên A Nghiên trải qua chín kiếp, mỗi lần đều chết rất bi thảm nên nàng vô cùng thống hận Tiêu Đặc. Kiếp này lại gặp, mục tiêu duy nhất là giết chết đối phương, trốn trốn trốn. Nhưng một chuyện xảy ra, Tiêu Đặc yêu nàng, quan tâm chăm sóc. Nàng bối rối giữa yêu và hận, hay là quyết định trốn trốn, trốn. một đôi oán ngẫu ra này văn viết trôi chảy, ngôn từ thông tục, hình tượng sinh động, nam chủ phúc hắc bạo lực nhưng đối với nữ chủ tình hữu độc chung, câu truyện đáng yêu, giữa nam nữ nhiệt tình tự nhiên, người đọc không thể không cảm thấy ấm trước văn án để đặt gặch. Truyện này tác giả cũng mới viết xong năm trước, ta cũng chưa đọc hết. Làm đến đâu đăng đến đấy. Mong mọi người ủng hộ và đừng hỏi trước truyện thế nào, chỉ biết là happy ending và sủng ngọt nhé. sẽ post dần vào lúc nào thấy vài câu lảm nhảm nữa, truyện này bạn nữ chính hơi đơ đơ có nguyên nhân nhưng ko tiểu bạch thỏ nhé, ý chí sinh tồn rất là mạnh. Ngoài ra bạn ý nấu ăn rất giỏi, đây là điểm đầu tiên thu hút bạn nam chính. Trong truyện có nhắc đến nhiều món ăn. Các món ăn TQ tên gọi thôi đã thường rất cầu kỳ và khó hiểu. Chỗ nào giải thích được ta sẽ cố gắng giải thích, có những đoạn ta lười tra thì ta sẽ chém. Bù lại, lúc nào vui vẻ và rảnh rỗi sẽ post thêm ảnh minh họa. Danh sách chươngChương 1 Bắt đầu từ một khối bánh ngọtChương 2 Bánh mãnh sư cúc dạiChương 3 Đừng ăn taChương 4 Bếp trưởng a nghiênChương 5 Gân hươu ninh nồi đấtChương 6 Canh cá cuốn thất bảoChương 7 Hôm nay ta làm cáChương 8 Đây là một đứa ngốcChương 9 Thiết hải đườngChương 10 Cháo gạo tẻ lòng bò dưỡng vịChương 11 Nhớ lại đời thứ baChương 12 Một lần xoay ngườiChương 13 Chân bò hầmChương 14 Bánh khoai tây muối tiêuChương 15 Không làm sẽ không phải chếtChương 16 Play tắm rửaChương 17 Play rơi xuống nướcChương 18 Đầu lĩnh thổ phỉ A NghiênChương 19 Các ngươi muốn hại taChương 20 Một đống thật lớnChương 21 Ngọt sủng của cửu giaChương 22 Cũng từng là hai đứa nhỏ vô tưChương 23 Không có ngày ngày tư xuân gì đóChương 24 Gà chiên tẩm vừng và mật ongChương 25 Tiếp tục hai đứa nhỏ vô tưChương 25-2 Tiếp tục hai đứa nhỏ vô tư 2Chương 26 Mỹ nam kế của hắnChương 27 A Nghiên bắt cáChương 27-2 A Nghiên bắt cá 2Chương 28 Bánh canh đầu cá 1Chương 29 Bánh canh đầu cá 2Chương 30 Sinh tử gắn bóTruyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện

sủng hậu tìm chết hàng ngày