"Vợ yêu ơi, cố gắng nhé!" Thế là đã hai năm chúng mình cưới nhau rồi vợ nhỉ? Chắc em sẽ thắc mắc tại sao anh lại nói hai năm? Là vì anh tính năm chứ không tính ngày. Mình cưới nhau năm 2020 và giờ là năm 2021. Nhưng cũng đã 273 ngày mình xa cách nhau rồi. Em mới về làm dâu nhà chồng, còn đầy bỡ ngỡ, đáng lẽ phải có chỗ dựa, có anh ở bên cạnh.
Phim Vợ Ơi, Bồ Nhé Tập 3 4 5 (2016) Phim mới Vợ ơi bồ nhé Việt Nam. Xem phim Vợ Ơi Bồ Nhé Trọn Bộ Tinh Yêu Như Cánh Hoa Rơi. Trọn Bộ Vietsub (2022) Tập 10 Vietsub. Nơi Tình Yêu Dậy Sóng. Thái Lan 2021. Tập 22 Vietsub. Lương Ngôn Tả Ý
Vợ ơi, vì chồng mà yêu thương mẹ chồng. Ngày 12/12/2015 21:04 PM (GMT+7) em lại mang anh ra so sánh. Ừ, thì anh cũng ngủ nướng nhưng anh xem bóng đá thâu đêm. Vả lại, công việc ở dưới bếp không đợi anh dậy làm, mà là đợi người phụ nữ, người con dâu, người vợ như em
Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế Chương trước Chương tiếp Hai ngày sau. Buổi tối, Diệp Thành từ công ty lái xe đến Sweet Happy đón vợ. Sắc mặt của anh rõ ràng hơi kỳ lạ. Ngồi trên xe, Từ Lạc ngược lại biểu hiện vô cùng thoải mái, giống như người tặng "Ba con sói" cho Diệp Thành vào buổi trưa không phải là cô.
Vợ Ơi, Đừng Chạy - Chapter 2.1. Vợ Ơi, Đừng Chạy. - Chapter 2.1. (Cập nhật lúc: 11:03 07-03-2022) Nếu không xem được vui lòng đổi "SERVER" để có trải nghiệm tốt hơn. Hướng dẫn khác phục lỗi nếu ảnh bị lỗi ở tất cả các chap. Server VIP.
Vay Nhanh Fast Money. Diệp Thành đồng ý ly Lạc cảm thấy chua chát, cô rõ ràng yêu hắn, thế mà...."haizz..bỏ đi, thật đau não mà."Cô giống như mọi khi, lần mò vào bếp để làm cơm tối cho thịt bằm, thơm nức, cà ri gà siêu ngon. Thêm món xào thập cẩm..Bữa cơm ba món, ngon như thế, nhưng là cô lại không cảm thấy hào hứng nữa...Bên ngoài, Diệp Thành rõ ràng đang nghe một cuộc điện thoại. Khỏi cần nói, cũng biết, còn ai ngoài Lưu Tâm Nhã kia chứ? Mặc dù Diệp Thành giảm thấp âm thanh, như Từ Lạc vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn. Mang theo đầy sủng nịch mà trước nay hắn chưa từng nói với cô dù chỉ một giọng đầy cưng chiều mà nói với Lưu Tâm Nhã bên kia điện thoại." Được, anh đã ly hôn với cô ta rồi, ngày mai cô ta đi, anh sẽ đón em về....ngoan, tối đắp mền kĩ vào, đừng để bị ốm, ....được, được...em là bảo bối của anh mà.."Từ Lạc nghe mà chua xót, cô ngước mắt lên trần nhà, nước mắt khẽ chảy xuống lăn theo hai gò má đỏ cơm đã dọn sẵn sàng, cô và cơm vào miệng mà không thèm nhìn lấy hắn một cái. Hắn cũng chẳng quan tâm cô nghĩ cái gì. Mạnh ai người đó bữa cơm chán khi thu dọn bát đĩa. Cô đi về phòng của mình. Thu dọn hành lý. Xong đâu đấy, cô nằm phịch trên giường, mệt mỏi. Đột nhiên, cánh cửa đẩy vào, là Hắn."Anh vào đây làm gì?" Từ Lạc không nhìn hắn mà Thành leo lên nằm gần cô, cánh tay hắn lại bắt đầu sờ loạn. "Bà xã, em năm năm qua vất vả rồi, tối nay, thưởng lần cuối cho em."Từ Lạc cười khổ, cô nằm đó, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn kéo cô quay người lại, bất giác mặt cô đập vào khuôn ngực săn chắc của nhớ lại có lần từng nói với Diệp Thành, cô nói " em khi đó chỉ thấy anh một lần, từ đó trong mộng xuân toàn là anh."Lúc này, nhớ lại, cô có chút xấu hổ, chua chát trong biết mình có thai với hắn, nhưng hắn sẽ vui sao? Cái thai chỉ mới hai tháng, nếu quan hệ sẽ ảnh hưởng...cô mệt mỏi mặc kệ tới đâu thì Diệp Thành, cô cười khẩy, nói một câu ngắn gọn."Đàn ông các người thật lạ, miệng nói, nhưng hành động lại chẳng đúng tí nào..Giả dối."Diệp Thành đang hôn khắp người cô, câu nói của cô khiến hắn tức giận, lập tức, chiếc váy của cô bị hắn xé toạc. Thân thể trắng noãn của cô đập vào mắt tức hắn điên cuồng, ý loạn tình mê mà làm cô. Năm năm rồi, mỗi lần yêu với cô hắn vô cùng hài lòng...Diệp Thành hết hôn hít, lại lên đỉnh mấy lần, cả phòng xuân tình ngập tràn...Sau khi kết thúc, Từ Lạc rã rời nằm tại chỗ, Diệp Thành hiếm thấy thế mà lại bế cô đi tắm nước ấm. Cô kinh ngạc khi thấy hắn làm như thế, nhưng cô cũng mặc kệ, dù gì ngày mai, khi cô đi khỏi nơi này, hai người họ đã kết thúc. Thế thì lúc này cứ tranh thủ sự quan tâm của hắn không biết là thật tâm hay giả khi tắm rửa cho cô xong, hắn bế cô vào giường, rồi đi tắm. Nửa tiếng sau hắn quay trở cạnh cô, hắn ghé sát khuôn mặt của mình đến gần mặt cô, gần đến nỗi Từ Lạc có thể cảm nhận tất cả mùi hương trên người hắn, hơi thở của hắn, và nhiệt độ nóng như lửa của thân thể Thành nhìn Từ Lạc, hắn nhẹ nhàng mà đặt một nụ hôn trên môi cô một cái."Từ Lạc, Ngủ ngon," vừa nói hắn vừa kéo chăn đắp cho cả hai, im lặng chốc lát, "hắn nói, tối nay em nằm trong ngực tôi mà ngủ."Từ Lạc được hắn ôm trong ngực, liền ấm áp từ đầu đến vào khuya, xuyên thấu qua rèm cửa sổ hơi mỏng. Nhìn ra ngoài, có thể thấy, ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo đến thấu tường nhà, đồng hồ quả lắc vẫn không ngừng đung đưa từng giây trôi qua. Loading... Diệp Thành đã ngủ say, nhưng Từ Lạc lại không thể ngủ nổi. Cô khẽ mở mắt nhìn hắn, đánh giá khuôn mặt hắn gần trong gang tấc."Sao chồng cô, hắn lại đẹp trai và soái đến thế cơ chứ?"Diệp Thiếu Gia. Con trai Chủ Tịch Tập Đoàn Diệp Thị. Chân mày kiếm đen sắc sảo, lông mi dài, sóng mũi dọc dừa, nét mặt hoàn hảo không tì vết, tuấn tú, khôi ngô như thiên dáng lại chuẩn không cần chỉnh, cường tráng, phong độ...lại còn là người thừa kế khối tài sản kếch xù..Hắn mà chỉ cần nghiêm túc nhìn một cái thôi, thì có cả khối cô gái phải rụng trứng vì hắn...Từ Lạc lớn gan, cô đưa miệng mình mà hôn hắn một cái trên môi mỏng của tay sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghĩ thật may, ban nãy hắn hung hãn như thế nhưng cái thai chẳng hề hấn gì. Khẽ cười cô nói thầm."Bảo bối à, con nhìn cho rõ, đây là baba của con...""Mặc dù baba rất tồi....nhưng mẹ thực yêu baba con lắm...""Ba ba của con, sau này sẽ có gia đình cùng người khác, nhưng mà mẹ không cần hắn, một mình mẹ sẽ nuôi con, được không?""Tối hôm nay, là buổi tối một nhà ba người chúngta ở cùng nhau. Ngày mai đi rồi, con nhớ lén tạm biệt với baba con nhé."Từ Lạc cứ vậy mà lẩm bẩm, mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào trần nhà, tâm tư phiền loạn...Đây là đêm cuối cùng cô được nắm gần Diệp Thành để ngủ trong suốt năm còn 5 tiếng nữa, mặt trời sẽ thức dậy. Kết thúc năm năm bên nhau. Chấm nay về sau, liền không liên quan, cô làm mẹ đơn thân nuôi con của cô. Diệp Thành sẽ được toại nguyện sống bên người mà hắn yêu. Tình nghĩa vợ chồng của hai người họ đối với hắn mà nói, cũng như bèo dạt mây trôi thế không muốn thì cũng phải cam tâm mà với Diệp Thành chẳng qua chỉ là hôn nhân ép yêu Lưu Tâm Nhã nên sẽ cùng cô ta đi đến hết cô chẳng qua chỉ là công cụ cho hắn giải toả mà thôi....Tới bây giờ, cô nên buông tay rồi...có níu kéo thì người thiệt vẫn là cô...
Tác giảNguyễn Nhiễm Thể loạiTruyện Ngôn Tình , Truyện Ngược , Truyện Sủng NguồnSưu tầm Tình trạngĐang cập nhật Lượt đọc913 Cập nhật30/06/2021 Năm năm yêu anh, Từ Lạc mong mỏi Diệp Thành một ngày nào đó sẽ chấp nhận tình cảm này, thế nhưng cái cô chờ đến là kết cục bị đuổi ra khỏi lại biết mình có con với anh, nỗi đau chồng chất, vết thương trong lòng, đau khổ thể xác, vất vả nuôi một ngày, Diệp Thành lại quỳ trước cô mà nói Vợ ơi, tha lỗi cho anh, chúng ta yêu lại có tha thứ hay không? Chương mới cập nhật Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé Danh sách chương Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé
Diệp Thành lái xe, chở Từ Lạc và con trai anh về biệt thự Diệp lại nguyên cả một ngày, Từ Lạc cũng có chút mệt mỏi, định tắm rửa sớm một chút rồi đi cô đã tốt hơn nhiều, cũng có thể nhìn rõ đồ vật, không đến mức để mình phải đụng ngã, vì vậy, cô từ chối để Diệp Thành đi vào cùng cô, đóng cửa ầm một cái, chặn luôn người đàn ông với thất vọng đầy mặt ở bên đến lúc cô tắm xong đi ra, chỉ thấy phòng ngủ im ắng, Diệp Thành cũng đã tắm xong từ bao giờ, anh đang chơi cùng con là nói....Là Diệp Thành đang một mình chơi với Diệp Lạc Thiên vẫn chưa có bất kỳ năng lực phản kháng thấy anh giang hai tay nhóc con ra, kéo nhóc múa máy trên dưới mấy cái như chim con, lại xoa đầu nhóc, để nhóc lắc lư hai còn chưa đã ghiền, Diệp Thành cầm chân nhỏ đầy thịt ú nu của nhóc con lên, nhíu mày cẩn thận quan sát một lớn một nhỏ nhà họ Diệp, cũng chẳng biết là ai ẫu trí Lạc khẽ ho một tiếng, lập tức phá vỡ yên tĩnh bên Thành lập tức đặt con xuống, cười đi về phía Từ Lạc "Em tắm xong rồi?" "Ừ." Từ Lạc đi tới bên cạnh giường con, nhìn nhóc con Diệp Lạc Thiên nằm bên trong, nhóc con nhìn mẹ ánh mắt ngập đầy nước, còn giống như có chút tủi Lạc nhìn sang Diệp Thành "Anh chơi với con à?" "Ừ, tiểu Thiên ăn vạ với anh, anh không có cách với nó." Diệp Thành nói láo không cần bản cả Diệp Lạc Thiên cũng nghe không nổi nữa, ở trên giường sơ sinh, động tay hua hua miệng nhỏ u oa mấy Lạc sau khi dỗ con ngủ, duỗi lưng vươn vai một cái, nằm lên Thành cũng nằm bên cạnh cô, duỗi tay ra ôm người qua "Em mệt à?" "Có chút." Từ Lạc che miệng ngáp nhẹ một Thành gật đầu, "vậy em ngủ đi." Đoạn anh ôm Từ Lạc nằm vào trong ổ chăn ấm Lạc quá buồn ngủ, chỉ cảm thấy lơ mơ, một hồi liền ngủ Thành nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt đều đặn của cô, chỉ cảm thấy buổi tối hôm nay, vô cùng yên tâm......Chung cư của Lộ phòng khách, Lộ Hà vẫn chưa ngủ, cô vẫn cố chờ Trần Phong ngồi cạnh sofa nhỏ kế cửa sổ, gục mặt vào thành ghế, cố hết sức mở to đôi mắt đang ngập tràn buồn ngủ nhìn xung quanh ra bên lúc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chậm rãi lái đến gần, cô mới giống như cả người hồi tỉnh, lập tức từ bên sofa ở cửa sổ đứng đợi một lát, rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân ồn ào vang lên ở hành lang, Lộ Hà vội vàng đi mở cửa, bóng dáng thon dài mặc chính trang của Trần Phong đã xuất hiện trước mắt."Không phải dặn em đi ngủ trước rồi hay sao?" Trần Phong nhìn thấy Lộ Hà đứng ở cửa, ngoài ý muốn khơi mày hỏi "em lại bướng bỉnh rồi." "Muốn chờ anh về." Lộ Hà cười tươi Phong đi vào trong hai bước, dẫn người vào phòng đến khi hai người ngồi xuống, Lộ Hà nhìn kỹ, chân mày cô bỗng nhíu nãy ánh đèn hành lang rất mờ, vì vậy cũng không thấy rõ, nhưng bây giờ ở dưới ánh điện của phòng khách, cô mới thấy rõ, khóe miệng Trần Phong rõ ràng có vết thương tím Hà mở to mắt, đưa tay muốn sờ khóe miệng Trần Phong, lo lắng hỏi "Đây là làm sao?" Trần Phong biết không thể giấu, đành nói thật, anh cúi đầu rót một chén nước cho mình "anh bị đánh." "Đang yên đang lành sao lại bị đánh?" Lộ Hà thẳng người, âm thanh vừa kinh ngạc, vừa đông cứng, "anh ban nãy, chẳng phải nói với em là mẹ anh bảo về nhà tổ một chuyến sao?" "Ừ, anh có về nhà." Trần Phong cười khinh thường, chỉ tay vào khóe miệng tím bầm của mình, "đây chính là món quà về nhà anh đượn người ta tặng đấy." Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lộ Hà, Trần Phong mới bỏ chén nước xuống, xoa xoa đầu Lộ Hà "Em đừng lo, là ba anh đánh anh." "Ba anh sao lại...." "Còn có thể là chuyện gì nữa," Trần Phong mệt mỏi dựa người ra sofa, vừa nghỉ ngơi vừa nói, "còn không phải Trần Kiệt sau khi ngồi vào chức CEO Trần thị, tình hình tập đoàn gần đây rất thảm, vẫn cứ sống nhờ thế lực cũ, nhiều công ty văn hóa giải trí, quản lý dưới trướng đều đã đóng anh cảm thấy mọi thứ chính là do anh xắp sếp, bị anh tính toán, cho nên ông tức giận, mới đánh anh một Hà nghe anh nói xong, đứng bật dậy, trong đôi mắt phẫn nộ tràn ngập, "khốn nạn, cái quái gì vậy chứ? Trần Kiệt kia rõ ràng là cướp công ty từ anh mà, làm thành bộ dạng rối tung như bây giờ, giờ lại còn muốn anh đi thu dọn, anh không đi, ba anh còn muốn đánh anh, thật quá đáng mà." "Tiểu Hà, em đừng có tức giận." Trần Phong kéo Lộ Hà qua, ôm vào ngực mình, "ba anh chính là người như vậy, ông ấy căn bản không chịu được bị người khác tính kế, nhưng ông ấy có thể làm gì được anh chứ? Ông ấy có tức, vậy thì cứ trưởng bối này cũng có lúc sống chết không rõ, anh để cho ông ấy chút thời gian, để ông ấy tự mình suy nghĩ cho kỹ." Lộ Hà thở dài, một lát lại từ trong phòng lấy ra một ít thuốc nước, tăm bông chấm, tỉ mỉ xử lý vết thương cho Trần Phong."Tiểu Hà, em yên tâm đi." Trần Phong ôm Lộ Hà, bất giác hôn trán cô một cái, nói "Anh nhất định, nắm lấy tay em, đường đường chính chính năm tay em đi vào cửa lớn Trần gia." Lộ Hà buông thuốc nước trong tay xuống, nhìn đôi mắt nghiêm túc và khóe miệng hơi hài hước vừa được xức thuốc của Trần lâu, thân thể cô chợt động, cả thân thể nhỏ nhắn thân mật nhào vào trong ngực Trần bật khóc vì thương mắt Trần Phong tràn ngập thâm tình rơi vào trên người Lộ Hà, sau đó đưa tay vỗ vỗ lưng cô, an ủi. "Anh biết, con đường này không dễ đi, cho nên chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ để em sống thật an ổn hạnh phúc với anh suốt đời." Ngữ khí Trần Phong rất dịu dàng, lại nhẹ nhàng, giống như một hòn đá nhỏ quăng vào hồ nước, tạo động tĩnh nhỏ, kích thích sóng gợn nhẹ lớp Hà khóe mắt vốn vẫn ướt, nghe thấy câu này của anh, vừa tức cười, vừa đánh nhẹ ngực anh một cái, nói "An ổn cái nỗi gì hả, nhìn miệng anh xem, bị đánh bầm tím thế này..." "Vết thương nhỏ à." Trần Phong nhẹ nhàng nắm lấy ban tay mềm nhẵn của Lộ Hà, "ông nội anh và mấy người khác trong nhà hẹn anh tối mai gặp mặt ở một nhà hàng gia đình, hai bọn mình cùng đi, được không?" Lộ Hà suy nghĩ một chút, gật đầu đồng thật sự có chút sợ ông nội của Trần Phong, qua báo chí tin tức, cô biết ông là một trưởng bối từng có uy danh rất cao trong thương trường, khí thế cường đại hơn bất cứ ai cô càng muốn ở bên cạnh Trần Phong hơn, chỉ cần hai người ở bên nhau, cùng nhau đối mặt, vậy thì cái gì cũng không Phong cúi đầu, hôn lên môi Lộ Hà một cái, "được rồi, ngoan, mau đi tắm." "Em mới tắm xong." Lộ Hà vén mớ tóc mai lộn xộn trên trán, mắt Trần Phong hơi đổi, "vậy tắm với anh lần nữa, chúng ta cùng tắm." Lộ Hà vừa nghe anh nói, liền hiểu anh đang nghĩ cái gì, mặt cô thoáng cái ửng đỏ, cô cầm gối ôm trên sofa đập nhẹ anh mấy cái, mắng "biến thái, em đi ngủ trước, anh tắm mình anh đi." Đoạn chạy biến về phòng Phong nhìn theo bóng lưng người yêu, khóe môi câu lên một chút, tiểu bảo bối của anh, lần này, anh nhất định sẽ quan minh chính đại mà nắm tay em vào Trần đời anh, nếu không là em, thì không là ai Phong nghĩ..
Mặt Diệp Thành bỗng nghệt ra, hắn thắc mắc hỏi, " cảm giác nghi thức là sao?"Thu Lan chán nản nhìn Diệp Thành. " Sao cậu ngốc thế, tôi nói này Diệp tổng, tôi mặc dù chưa có từng yêu đương, nhưng cũng biết trong tình yêu ấy, cảm giác nghi thức chính là không thể thiếu. Nó mang đến cho người ta một cảm giác an toàn, trịnh trọng và hứa hẹn, cũng gần như một loại thuốc an thần vậy."Diệp Thành nhìn 3 con búp bê kia, hắn bấy giác lắc đầu, " tôi vẫn không hiểu lắm, mấy câu từ cô nói."Thu Lan day day mi tâm, " hầy, cậu thật là...theo như cách mà tôi nghĩ, thì cảm giác nghi thức chính là một lời hứa quan trọng cho chính tình cảm của một người dành cho người mà họ yêu. Là lời hứa, lời hứa đó."Thu Lan vẫn thao thao bất tuyệt. " Diệp Thành à, chuyện hiện tại mà cậu cần làm nhất, chính là tìm thời cơ thích hợp, trịnh trọng nói với Từ Lạc, rằng anh yêu em ấy."Trái tim Diệp Thành khẽ run trước gặp Lương Minh Phương, sau khi cô vạch rõ tâm sự cho hắn, hắn không chỉ một lần nghĩ qua, muốn ở trước mặt Từ Lạc, trực tiếp nói suy nghĩ của mình với một lần rồi lại một lần, hắn đều không thể dám mở miệng, lại câm nín rút không biết là sợ bị Từ Lạc lạnh lùng cự tuyệt, hay là chữ yêu kia khiến hắn cảm giác có hơi khó có thể mà mở miệng....Thật không thể nào biết Thành ôm 3 con búp bê lên, hắn nói, "nếu làm như vậy thật sự có tác dụng sao?"" Có tác dụng hay không để nói sau đi." Thu Lan đứng dậy, giống như chị gái chỉ điểm cho em trai, " Diệp Thành, tôi nói cậu đừng giận, hay trách tôi, tôi là cấp dưới của cậu, tôi nói ra có hơi quá phận một chút, nhưng tôi vẫn sẽ nói, cậu đó, nếu mà thích Lạc Lạc, nhưng ngay cả đường đường chính chính nói mình đã hối hận và yêu thích ra khỏi miệng cho em ấy biết, vậy thì cậu nhất định sẽ triệt để mà đánh mất Lạc Lạc đó."Diệp Thành trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói, " ngày 20 này."" Cái gì ?" Thu Lan khó hiểu."Hôm nay là ngày 18 đúng không?" Mắt Diệp Thành bỗng sáng lên, hắn nói, " ngày kia chính là sinh nhật của Từ Lạc, sinh nhật của cô ấy chính là thời điểm thích hợp nhất, lần này, tôi muốn cho cô ấy một sinh nhật thật hạnh phúc, để cô ấy biết đến suy nghĩ của tôi."Thu Lan nhẹ nhàng cười một tiếng, " đúng vậy, nên Diệp tổng à, cậu thật sự một chút cũng không thể phạm sai lầm nữa, cậu không còn cơ hội để thử nữa đâu, phải dứt khoát làm thật đi."Cả người Diệp Thành chìm trong trầm mặc, sau đó trầm giọng ừ một tiếng, rồi ôm 3 con búp bê kia đến quầy tính chủ quán không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, ung dung xen lẫn chán chường, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Khỉ thật, trời thì lành lạnh, mà còn có người đến mua đồ chơi, nhưng mà ông ta vui vẻ cực kì, cười đến híp cả hai mắt, " tổng cộng là 150 tệ, tôi giảm 10% cho cậu, tặng thêm cho cậu một con gấu lông nhung."Diệp Thành nhìn bộ dạng vui vẻ của ông chủ quán, bất giác khóe môi hắn cũng cong lên, gật gật chủ quán cười nhẹ nhàng, đóng gói kĩ đồ chơi kia lại, rồi đưa cho Diệp Thành, "cậu đi thong thả nhé."Diệp Thành nhận đồ, rồi xoay người rời khỏi cửa hàng, nhưng chưa được hai bước, hắn quay người lại hỏi, " ông chủ à, xung quanh đây.....có ngôi chùa nào không?"" Chùa sao?" Ông chủ khẽ nâng cằm, cau mày, khuôn mặt hơi mập của ông ta vặn thành cái bánh bao, " có thì có đó, nhưng mà hơi xa. Nếu cậu muốn đi, thì phải ngồi xe bus đến chân núi, men theo bảng hướng dẫn ở dưới chân núi, ở phía trước không xa chính là chùa Kính Tâm."Diệp Thành gật gật chủ lại vô cùng nhiệt tình mà nói tiếp, " chùa Kính Tâm ở chỗ chúng tôi, cực kỳ nổi danh đó. Nghe nói là, bất luận là ai, đến đó cầu tài lộc, cầu vận may, cầu tình duyên, hay cầu con cái, chỉ cần lòng thành tâm, liền cầu gì được nấy. Mỗi lần năm mới tết đến, người ở đó hả, mênh mông luôn. "" Vâng, cảm ơn." Diệp Thành đáp lại một câu rồi xoay người đi lúc đi ra ngoài rồi, Diệp Thành giao túi đồ chơi vào tay Thu Lan, dặn dò, " chị bảo quản cẩn thận, mang về phòng khách sạn giúp tôi."Thu Lan nhận lấy túi, trong đáy mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc, " Diệp tổng, đừng nói với tôi là cậu muốn đi đến đó thật nha."" Ừm, " Sắc mặt Diệp Thành chợt đỏ lên, "tôi muốn đi xem chút."Trước đây, Diệp Thành hắn một chút cũng không kí thác hay hi vọng gì trên mấy cái thần linh hư ảo hiện tại lúc này, hắn lại có suy nghĩ mãnh liệt muốn muốn đi xin bùa bình an cho vợ và con Thành và Thu Lan tạm biệt ở giao lộ. Mỗi người đều ngồi xe bus mà đi. Mùi trên xe bus khiến cho một kẻ như hắn chỉ chuyên đi xe hơi sang, du thuyền có chút không quen, nhưng dù vậy, hắn cũng không nói gì, yên lặng nhìn ra bên ngoài, nhìn những cảnh vật lướt qua cửa kính Lạc vợ hắn hiện giờ đang làm cái gì? Diệp Thành lén lút mà nghĩ trong thâm phải cô đang ngốc nghếch mà cho con nghe nhạc dưỡng thai, hay là xem vài bộ phim ngôn tình nổi tiếng nào đó. Diệp Thành nghĩ đến những cái này, trong lòng cư nhiên lại mềm thành một bus chạy gần 1 giờ, rốt cục cũng đến chạm cuối, Diệp Thành xuống xe, đi theo mấy người đi lễ phật cùng lên trên núi. Có mấy bà thím, ông chú, mấy ông bà cụ đi cùng đường với hắn lên lễ họ cầm trong tay hương phật, hai mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, vóc người thon dài, quần áo sang trọng, đi cùng đường với bọn họ một đường lên chùa Kính trước cổng chùa, Diệp Thành chọn một bó nhang loại to nhất, châm sáng đốm lửa nhỏ, hương khói lượn lờ tỏa ra trên không đi vào trước tượng đài của phật tổ, hau tay cắm hương lên, chọn một vị trí bắt mắt nhất mà cắm. Bất giác trong đầu có suy nghĩ vô cùng ấu trĩ, rằng hắn hi vọng nếu cắm ở vị trí đó, thì đức phật tổ, chỉ cần nhìn qua một lần thôi, là có thể thấy nhang hương hắn cắm, nhìn thấy khẩn cầu của Thành móc ví, lấy hết cả tiền mặt của mình mang theo trong ví, gần một xấp dày, dọa cho đám ông bà cụ kia một phen. Đoạn hắn đặt một phần tiền vào thùng quyên tiền, một phần làm tiền kết duyên, và nhang đèn cho lễ phật. Còn lại một ít cuối cùng, hắn dùng tiền đó mua một miếng ngọc bình an chất liệu phỉ thúy tốt nhất. Được chính Đại Sư chủ trì điêu khắc, khai Thành quỳ trên đệm gối, thu lại khí cốt lạnh lùng uy nghiêm vốn có, thành tâm mà cầu một bên vái, một bên siết chặt miếng ngọc trong tay, ở trong lòng cầu khấn đủ điều cho vợ Lạc từ nhỏ đã bị coi thành thứ rác rưởi, không ai cần, từ nhỏ luôn giãy dụa trong bóng tối u ám một mình, cho dù hắn giống như bố thí mà thu nhận cô bên người, rồi lại miệt thị cô, phụ bạc chán ghét cô, coi thường làm tổn thương cô vô cùng sâu bây giờ không như trước, báo ứng tới, Từ Lạc lại một lòng nhất quyết muốn rời khỏi nên, hắn cực kì hối tới mỗi đêm không thể ôm thân thể ấm áp của Từ Lạc bên cạnh mà ngủ, nghĩ tới từng ánh mắt cử chỉ yêu thương của Từ Lạc từng đối với hắn, hắn vô cùng khó chịu trong lòng, chỉ muốn bắt cô vĩnh viễn ở lại bên đời giờ xem ra, tất cả những cái kia, kì thực đều là những nỗi nhớ mà hắn chưa từng phát giác ra, thật sự nhớ rất không muốn buông tay, không muốn trơ mắt nhìn Từ Lạc thuộc về người khác, không muốn từ nay về sau sẽ không thấy nụ cười hay là sự tức giận của cô đối với hắn. Hắn bây giờ điên cuồng chỉ muốn ở bên cạnh như còn có cơ hội, nếu như cuộc đời còn có thể cho hắn một cơ hội, để hắn hoos hận....Diệp Thành khẽ nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói với Phật Tổ trước mặt...." con... thật sự muốn cho cô ấy một gia đình."
Diệp Thành đồng ý ly Lạc cảm thấy chua chát, cô rõ ràng yêu hắn, thế mà...."haizz..bỏ đi, thật đau não mà."Cô giống như mọi khi, lần mò vào bếp để làm cơm tối cho thịt bằm, thơm nức, cà ri gà siêu ngon. Thêm món xào thập cẩm..Bữa cơm ba món, ngon như thế, nhưng là cô lại không cảm thấy hào hứng nữa...Bên ngoài, Diệp Thành rõ ràng đang nghe một cuộc điện thoại. Khỏi cần nói, cũng biết, còn ai ngoài Lưu Tâm Nhã kia chứ? Mặc dù Diệp Thành giảm thấp âm thanh, như Từ Lạc vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn. Mang theo đầy sủng nịch mà trước nay hắn chưa từng nói với cô dù chỉ một giọng đầy cưng chiều mà nói với Lưu Tâm Nhã bên kia điện thoại." Được, anh đã ly hôn với cô ta rồi, ngày mai cô ta đi, anh sẽ đón em về....ngoan, tối đắp mền kĩ vào, đừng để bị ốm, ....được, được...em là bảo bối của anh mà.."Từ Lạc nghe mà chua xót, cô ngước mắt lên trần nhà, nước mắt khẽ chảy xuống lăn theo hai gò má đỏ cơm đã dọn sẵn sàng, cô và cơm vào miệng mà không thèm nhìn lấy hắn một cái. Hắn cũng chẳng quan tâm cô nghĩ cái gì. Mạnh ai người đó bữa cơm chán khi thu dọn bát đĩa. Cô đi về phòng của mình. Thu dọn hành lý. Xong đâu đấy, cô nằm phịch trên giường, mệt nhiên, cánh cửa đẩy vào, là Hắn."Anh vào đây làm gì?" Từ Lạc không nhìn hắn mà Thành leo lên nằm gần cô, cánh tay hắn lại bắt đầu sờ loạn. "Bà xã, em năm năm qua vất vả rồi, tối nay, thưởng lần cuối cho em."Từ Lạc cười khổ, cô nằm đó, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn kéo cô quay người lại, bất giác mặt cô đập vào khuôn ngực săn chắc của nhớ lại có lần từng nói với Diệp Thành, cô nói " em khi đó chỉ thấy anh một lần, từ đó trong mộng xuân toàn là anh."Lúc này, nhớ lại, cô có chút xấu hổ, chua chát trong tim. Cô biết mình có thai với hắn, nhưng hắn sẽ vui sao? Cái thai chỉ mới hai tháng, nếu quan hệ sẽ ảnh hưởng...cô mệt mỏi mặc kệ tới đâu thì Diệp Thành, cô cười khẩy, nói một câu ngắn gọn."Đàn ông các người thật lạ, miệng nói, nhưng hành động lại chẳng đúng tí nào..Giả dối."Diệp Thành đang hôn khắp người cô, câu nói của cô khiến hắn tức giận, lập tức, chiếc váy của cô bị hắn xé toạc. Thân thể trắng noãn của cô đập vào mắt tức hắn điên cuồng, ý loạn tình mê mà làm cô. Năm năm rồi, mỗi lần yêu với cô hắn vô cùng hài lòng...Diệp Thành hết hôn hít, lại lên đỉnh mấy lần, cả phòng xuân tình ngập tràn...Sau khi kết thúc, Từ Lạc rã rời nằm tại chỗ, Diệp Thành hiếm thấy thế mà lại bế cô đi tắm nước ấm. Cô kinh ngạc khi thấy hắn làm như thế, nhưng cô cũng mặc kệ, dù gì ngày mai, khi cô đi khỏi nơi này, hai người họ đã kết thúc. Thế thì lúc này cứ tranh thủ sự quan tâm của hắn không biết là thật tâm hay giả khi tắm rửa cho cô xong, hắn bế cô vào giường, rồi đi tắm. Nửa tiếng sau hắn quay trở cạnh cô, hắn ghé sát khuôn mặt của mình đến gần mặt cô, gần đến nỗi Từ Lạc có thể cảm nhận tất cả mùi hương trên người hắn, hơi thở của hắn, và nhiệt độ nóng như lửa của thân thể Thành nhìn Từ Lạc, hắn nhẹ nhàng mà đặt một nụ hôn trên môi cô một cái."Từ Lạc, Ngủ ngon," vừa nói hắn vừa kéo chăn đắp cho cả hai, im lặng chốc lát, "hắn nói, tối nay em nằm trong ngực tôi mà ngủ."Từ Lạc được hắn ôm trong ngực, liền ấm áp từ đầu đến vào khuya, xuyên thấu qua rèm cửa sổ hơi mỏng. Nhìn ra ngoài, có thể thấy, ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo đến thấu tường nhà, đồng hồ quả lắc vẫn không ngừng đung đưa từng giây trôi Thành đã ngủ say, nhưng Từ Lạc lại không thể ngủ nổi. Cô khẽ mở mắt nhìn hắn, đánh giá khuôn mặt hắn gần trong gang tấc."Sao chồng cô, hắn lại đẹp trai và soái đến thế cơ chứ?" Diệp Thiếu Gia. Con trai Chủ Tịch Tập Đoàn Diệp Thị. Chân mày kiếm đen sắc sảo, lông mi dài, sóng mũi dọc dừa, nét mặt hoàn hảo không tì vết, tuấn tú, khôi ngô như thiên dáng lại chuẩn không cần chỉnh, cường tráng, phong độ...lại còn là người thừa kế khối tài sản kếch xù..Hắn mà chỉ cần nghiêm túc nhìn một cái thôi, thì có cả khối cô gái phải rụng trứng vì hắn...Từ Lạc lớn gan, cô đưa miệng mình mà hôn hắn một cái trên môi mỏng của tay sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghĩ thật may, ban nãy hắn hung hãn như thế nhưng cái thai chẳng hề hấn gì. Khẽ cười cô nói thầm."Bảo bối à, con nhìn cho rõ, đây là baba của con...""Mặc dù baba rất tồi....nhưng mẹ thực yêu baba con lắm...""Ba ba của con, sau này sẽ có gia đình cùng người khác, nhưng mà mẹ không cần hắn, một mình mẹ sẽ nuôi con, được không?""Tối hôm nay, là buổi tối một nhà ba người chúngta ở cùng nhau. Ngày mai đi rồi, con nhớ lén tạm biệt với baba con nhé."Từ Lạc cứ vậy mà lẩm bẩm, mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào trần nhà, tâm tư phiền loạn...Đây là đêm cuối cùng cô được nắm gần Diệp Thành để ngủ trong suốt năm còn 5 tiếng nữa, mặt trời sẽ thức dậy. Kết thúc năm năm bên nhau. Chấm nay về sau, liền không liên quan, cô làm mẹ đơn thân nuôi con của cô. Diệp Thành sẽ được toại nguyện sống bên người mà hắn yêu. Tình nghĩa vợ chồng của hai người họ đối với hắn mà nói, cũng như bèo dạt mây trôi thế không muốn thì cũng phải cam tâm mà với Diệp Thành chẳng qua chỉ là hôn nhân ép yêu Lưu Tâm Nhã nên sẽ cùng cô ta đi đến hết cô chẳng qua chỉ là công cụ cho hắn giải toả mà thôi....Tới bây giờ, cô nên buông tay rồi...có níu kéo thì người thiệt vẫn là cô...
vợ ơi yêu lại nhé